Trúc Nhi - Thủ khoa K. Design 2010
Có cơn gió vô tình thổi nhẹ
Làm lung lay tán lá, tàn cây
Con bỗng muốn thả hồn mơ mộng
Một thoáng mung lung… ngày ấy xa rồi…
Con vẫn nhớ khoảng sân trường trưa nắng
Tiếng lao xao chân bước đến giảng đường
Thầy có biết, với con thầy xa lắm,
Cứ ngỡ rằng sẽ chẳng được gần bên…
Ngày sắc áo Cử nhân tràn ngập lối
Sân trường mình nô nức vạn niềm vui
Con rưng rưng xúc động đến bên Thầy
Khoảng tích tắc… cứ mong đừng trôi mất
Nhìn trộm Thầy, con thấy nét phôi pha
Trên mái tóc của người Cha đáng kính
Con cứ ngỡ đó chỉ là bụi phấn
Mà sao lòng xao xuyến mãi không nguôi…
Bao năm rồi… đã bao năm Thầy nhỉ ?
Lớp lớp học trò đã cất bước ra đi
Thầy lặng lẽ dõi nhìn đàn con nhỏ
Lòng mừng vui khi con đã trưởng thành
Thầy có biết, chúng con thương Thầy lắm
Thương dáng gầy, thương ánh mắt xa xăm…
Bao mùa thi qua, bao mùa tiễn biệt
Vẫn còn đó con đò lặng lẽ bên sông
Thầy vẫn một đời đón đưa cần mẫn
Mặc trưa hè… bụi phấn cứ rơi rơi
Như bến vắng chờ con đò bạt gió
Để nhớ về ngày ấy rất xa xôi…
Thời gian ơi, xin dừng lại… đừng trôi
Cho chúng con khoanh tay
cúi đầu lần nữa
Gọi tiếng Thầy với tất cả yêu thương…
20-11-2014
Đọc tiếp »