BIỂN TRĂNG VÀ EM
Văn Liêm
Chưa bao giờ biển bình yên đến thế
Tìm vào bờ, sóng khẽ đặt nụ hôn
Trăng ngoi lên từ sâu thẳm đại dương
Con sóng bạc măn mòi tình biển cả…
Nỗi khao khát vỡ òa vào bờ đá
Biển vụng về chẳng biết ngỏ lời yêu
Biển nông sâu thầm kín bao điều
Sóng trăn trở trườn mình vào nước mặn…
Trăng lên cao, gió thì thào… lành lạnh…
Đêm thanh bình, biển lấp lánh ánh kim
Ôm em vào lòng, nghe ấm áp trong tim
Ta ngây ngất say say niềm hạnh phúc…
Đêm giao hòa giữa trời và đất
Trăng nồng nàn khẽ đặt nụ môi hôn
Biển khát khao tiếng sóng ru hồn
Ta thao thức, sợ đêm dài vụt tắt…
Dành cho nhau những phút giây quý nhất
Để mai này thương nhớ mãi về nhau…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét