CÔ ĐƠN TRƯỚC BIỂN
Văn Liêm
Em cô đơn trước biển,
Cơn gió nào cũng thầm gọi tên anh,
Anh chợt đến
Rồi chợt tan như con sóng,
Để lại em mong manh một niềm mơ,
Em chưa được yêu như thế bao giờ,
Yêu khao khát như không bao giờ đủ.
Anh xa rồi,
Chỉ còn nỗi nhớ…
Em đã có anh?
Mà như chẳng có anh
Em khắc khoải giữa hai chiều hư, thực,
Chỉ niềm đau trong em là có thật,
Một niềm đau sao vẫn ngọt ngào,
Nỗi nhớ quắt quay trong em mách bảo
Em vẫn có anh,
dù biển vắng chiều nay…
2004
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét