Văn Liêm
Anh dắt em đi thăm Hồ Than Thở
Gió lạnh về - Đà Lạt đã vào Đông
Xe ngựa đưa ta xuôi thung lũng
Gió, mây, trời cùng đọng về đây…
Hồ Than Thở bao đời nằm đó
Ôm đồi thông trong tiếng gió gào
Sao không nói ra điều trăn trở
Để ôm sầu muộn đến mai sau ?
Em hỏi anh: Vì sao buồn vậy ?
Câu truyện tình từ thủa xa xưa
Đôi trai gái yêu nhau không được
Để nỗi buồn còn đọng đến bây giờ…
Gió thêm lạnh, mưa rơi nặng hạt
Đưa em về, bát ngát mưa giăng
Ta nghe tiếng lòng hồ thổn thức
Như nỗi buồn còn mãi ngàn năm…
1998
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét