VẨN VƠ NỖI NHỚ
Văn Liêm
Anh cứ ngẩn ngơ, thơ thẩn ra vào,
Chẳng hiểu mình đang làm gì nữa...
Cái bút vừa mới cầm để đâu không nhớ,
Đi trên đường, đầu óc cứ lâng lâng,
Ngồi vào bàn mà chỉ nghĩ đến em,
Chẳng thể nào thoát ra cho được...
Chẳng thể nào thoát ra cho được...
Ta thương nhau từ bao giờ không biết,
Nỗi nhớ lớn dần lên
như con nước dâng đầy,
Những việc thường ngày anh rất mê say,
Nỗi nhớ cũng chen vào gây gián đoạn,
Nỗi nhớ dằn vặt anh
trong những đêm trăng sáng,
Nỗi nhớ nao lòng cứ xói mãi vào tim.
Làm thế nào để bớt nhớ đây em?
1992
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét