THƠ và ĐỜI

THƠ và ĐỜI

Thứ Ba, 27 tháng 11, 2018

CÚC HỌA MY

Sài Gòn mưa… mưa…, nhưng trên đường Hà Nội 
vẫn có những hàng hoa Cúc Họa My… 
Giá có thể chia nhau chút nắng và những cánh hoa… 
dù mong manh… vẫn thấy ấm lòng…















           CÚC HỌA MY

Em gửi tặng anh những bông Cúc Họa My 
Cánh hoa xinh xinh khe khẽ thầm thì
Em nhớ anh… nhớ anh nhiều lắm…



Những cánh hoa mong manh trinh trắng 
Như những điều em muốn nói cùng anh
Về một mối tình mong manh… mong manh…

Văn Liêm, Sài Gòn, 25/11/2018























Đọc tiếp »

Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2018

NỮ CHIẾN SĨ LÁI XE

Tôi viết bài này để cảm ơn chị Lê Gái đã gửi tặng tôi bài thơ Thăm Hải Phòng. Tôi cảm phục Lê Gái - một Nữ Chiên sĩ lái xe Trường Sơn và càng cảm phục những dòng thơ đầy sáng tạo, chan chứa tình người của chị !


NỮ CHIẾN SĨ LÁI XE
Văn Liêm thân tặng Lê Gái - Nữ Thi sĩ lái xe

Em bây giờ ngồi viết những dòng thơ  
Cô chiến sĩ lái xe ngày đó
Quen với vô-lăng, quen đường rừng và… gió
Cứ ùa vào buông lái - tóc em bay…

Trong những dòng thơ em viết hôm nay
Vẫn chất chứa những ngày đầy bão lửa
Nhớ cái tuổi đôi mươi ngây ngô ngày đó
Nữ chiến sĩ lái xe - vửa trẻ lại vừa gan



























Con gái chiến trường chẳng ngại gian nan
Chỉ thiếu những thứ bình thường…
                mà ở đây không có….
Chia cho nhau từng vuông màn nhỏ
Các anh thương tình, dúi cho miếng xà bông…

Nhưng khi đã lên xe, mặc bom lửa, bão bùng   
Vững tay lái, mau đưa hàng tới đích  
Chiến trường gọi, tiểu đoàn xe xuất kích
Mệnh lệnh chiến trường là mệnh lệnh trái tim…

Sau những trận bom, rừng vắng lặng màn đêm…
Bên cánh võng… nhớ quê nhà da diết…  
Nước mắt lăn dài… tuổi đời non nớt
Vẫn bền lòng son sắt giữa đạn bom…  

Chiến thắng rồi!… đất nước đã bình yên
Ngày trở về… ai còn, ai mất ?
Những bông hồng qua chiến tranh tàn khốc
Vẫn sáng ngời mầu áo nữ quân nhân!   

                    Saigon, 10/2018 


THĂM HẢI PHÒNG
Thơ Lê Gái tặng Văn Liêm:

i muốn đến Hi phòng
Ngắm màu hoa phương đỏ
Tôi muốn về nơi đó
Giữa chiều hè mênh mang



















Tôi muốn đi lang thang
Ngắm Cầu Rào, Cầu Đất
Muốn nghe lời chân thật
Trong khoảnh khắc thiêng liêng

 Cái  đó rất riêng
Từ nơi thành phố cảng
Chiều về mây lãng đãng
Đưa tôi vào trong thơ





Từ sâu thẳm giấc mơ
Vẫn nghe lời biển hát
Sóng vỗ bờ dào dạt
Nâng nh cánh hải âu

Tàu đi đâu về đâu?
Có nhớ về bến cảng
Ôi lời thơ trong sáng
Phố biển đón chiều về

Hi phòng ơi say mê
Tình người va tình biển
Li thơ bạn xao xuyến
Lòng ai chạnh niềm thương

                 8/2016 

Lê Gái  ANH À, EM CẢM ƠN ANH ĐÃ TẶNG EM BÀI THƠ "NỮ CS LÁI XE" TRƯỜNG SƠN. EM ĐỌC MÀ CẢM KÍCH TRÀO NƯỚC MẮT. ANH LÀ MỘT NHÀ THƠ, MỘT NHÀ GIÁO ƯU TÚ EM LUÔN KÌNH TRỌNG VÀ NGƯỠNG MỘ. TUY BẮC NAM XA CÁCH NHƯNG EM VÀ CON GÁI EM LUÔN NHẮC ĐẾN ANH. CẢM ƠN ANH NHIỀU LẮM. THỜI GIAN ĐÃ NHIỀU NĂM MAY MẮN ĐƯỢC KẾT BẠN TRÊN TRANG MẠNG VÀ ANH EM MÌNH ĐÃ TỪNG GẶP ĐÔI BA LẦN TRONG CÁC CUỘC GIAO LƯU THƠ VÀ MỖI KHI EM VÀO SAIGON. MỘT NGƯỜI THẦY MỘT NHÀ THƠ MÀ AI CŨNG TRÂN TRỌNG, AI CŨNG YÊU QUÝ. 
HÔM NAY EM LẠI ĐƯỢC NHẬN MÓN QUÀ QUÝ ANH ĐÃ DÀNH CHO EM VÀ KÝ ỨC CON ĐƯỜNG HUYỀN THOẠI NHƯ ĐƯỢC TÁI HIỆN QUA BÀI THƠ EM VIẾT NHƯ NÀY ANH NHÉ. VÀ LÊ GÁI XIN CẢM ƠN TẤT CẢ CÁC THI NHÂN, THI HỮU ĐÃ VÀ ĐANG LÀ BẠN CỦA NHÀ THƠ ĐÀO VĂN LƯỢNG, ĐÃ LIKE BÀI THƠ ĐỘNG VIÊN LG. 


NHỚ LẠI NGÀY ẤY Ở TRƯỜNG SƠN 

Ngày ấy ở Trường Sơn 
Dòng người
Dòng xe
Chảy qua khe sâu
Chảy qua ngọn núi
Câu cửa miệng thuộc lòng chào hỏi
Đồng hương ơi
Đồng hương

Tiếng con chim nghe thật là thương
suốt đêm tường
“Bắt cô trói cột…”
Những người con gái con trai
Nước da vàng vọt
Tóc rụng thưa dần
mỏng dính chuyện tình yêu
Chủ không thấy đâu
“Bãi khách” thì nhiều
Thuốc chống muỗi, vắt gần như vô tác dụng
Cơn sốt rét treo lửng lơ trên võng
Cơn nhớ nhà cháy bỏng trong tim.

Ngày ấy ở Trường Sơn
Không ai trong túi có tiền
Ai cũng đeo bi đông, bao gạo
bật lửa
dao găm
Võng, tăng, quần, áo
Cả cơ đồ treo nặng hai vai.

Ngày ấy ở Trường Sơn
Chỉ mong mình còn sống đến ngày mai
Thư viết vội mấy dòng không chỗ gửi
Xe đi trong đêm
chiếc đèn gầm lầm lũi
Lá nguỵ trang kín mít bò đi
Qua ngầm này lại đến dốc kia
Hết một chặng mới biết mình đang sống

Ngày ấy ở Trường Sơn
Trên trời nhìn xuống thấy lặng im
Dưới đất nhìn nhau
vô cùng xao động
Bẻ miếng lương khô
Chia đôi câu hẹn nóng
ngày thống nhất gặp lại nhau.

Thời gian qua đã lâu
Những dấu vết trong lòng
Không bao giờ cũ
Thỉnh thoảng vẫn giật mình
gặp trong giấc ngủ
Thức dậy bao điều
Ngày ấy ở Trường Sơn…





















Đọc tiếp »